Saturday, February 20, 2010

Chi tiết đám tang Thầy ĐẶNG VĂN CHÂU



Điếu Văn :
Kính thưa Quí Vị,
Tôi xin được tự giới thiệu, tôi là Nguyễn Ngọc Nhơn, học trò của Thầy Đặng Văn Châu cách đây 47 năm ở trường Việt Nam Hàng Hải.
Được sự chỉ định của Thầy Phùng Lương Ngọc, cựu Giám Đốc trường Hàng Hải và Quí Vi Niên Trưởng trong nghề cùng thời với Thầy, sự giao phó của anh em bạn học, đồng nghiệp xa gần, rải rác khắp 5 châu, hôm nay tôi xin phép thay mặt tất cả, nói vài lời cuối cùng với Thầy Cô, trước khi tiển đưa Thầy về cõi vĩnh hằng.
Thưa Thầy, Thưa Cô và các em thương mến,
Ngày vô học trường Việt Nam Hàng Hải, con gặp Thầy lần đầu vào năm 1963 đã xa xưa lắm nhưng hình ảnh đó mãi mãi là dấu ấn trong đời con. Dáng dấp khỏe mạnh, bước đi nhanh nhẹn, khi nói chuyện Thầy chăm chú nhìn thẳng mặt con,nét bộc trực, quyết định lộ ra trong ánh mắt. Con tìm thấy được nơi đó, một chuẩn mực cho đời con mai sau. Năm 1981, Con gặp lại Thầy ở Paris. Lúc đó, con đã từng nói với em Thanh: “Em có phước vì có một người Cha như Thầy”.
Thầy dạy môn Carte Marine, chỉ dẩn căn bản rành rẻ đến độ 17 năm sau, dù qua bao thăng trầm, mà khi vào trường Hàng Hải Marseille, các Giáo Sư ở đây vẫn khen ngợi trình độ của trường Việt Nam Hàng Hải. Đó là nhờ công ơn của tất cả quí Thầy đã rèn luyện nghề nghiệp vững vàng cho đám học trò tụi con.
Từ ngày đến Pháp, hình như con là đứa học trò gần gủi Thầy Cô nhiều nhất. Thầy không phải đơn thuần dạy nghề hàng hải. Con học được nơi Thầy, cách sống, cư xử ở đời, rõ ràng minh bạch. Thầy là Sư phụ của con theo đúng ý nghỉa của nó. Phần con vẫn giử đúng tinh thần Tôn Sư Trọng Đạo, truyền thống Việt Nam. Cho nên, Thầy thường giới thiệu con cho các bạn bè người Pháp rằng con là học trò của Thầy, một học trò tốt, thuộc thế hệ xưa
Cách đây đúng 4 tháng, vào ngày 24/8/2009 tụi con có lên đây thăm Thầy, cùng ăn cơm chung ngoài sân Viện Dưởng Lão. Suốt buổi, Thầy không nói được gì. Sau đó, vợ chồng con đưa Thầy trở về phòng cho Thầy nằm nghỉ. Thầy nắm tay hai đứa mà không nói được nên lời. Mắt Thầy rưng rưng. Hình ảnh đó, ám ảnh con cho đến bây giờ. Trên đường về, vợ con khóc: Mới ngày nào đây, Thầy Cô còn đến tiệm ăn, chung vui với đám trẻ bạn bè con, nói cười vui vẻ. Bây giờ, gặp măt chỉ còn nhìn nhau thôi.
Chuyện gì phải đến, sớm muộn cũng sẽ đến. Vẫn bíết sinh ký tử qui, sống gởi thác về, nhưng chuyện ra đi của Thầy làm sửng sốt, bàng hoàng cả giới hàng hải Việt Nam nói chung và gia đình bạn hữu của riêng con. Thầy vẫn còn đó, vẫn hiện hữu trong tâm tưởng của mọi người quen biềt Thầy, mang ơn Thầy, thương mến và kính trọng Thầy. Giọng nói của Thầy vẫn còn vang vọng đâu đây, chính xác, rỏ ràng như ngày nào. Tên của Thầy vẫn còn đậm nét trong những câu chuyện của dân Hàng Hải Việt Nam.
Thôi, chuyến xe đã đến rồi! Thầy ra đi để lại thương tiếc cho bao người ở lại. Con cầu xin cho linh hồn Thầy được lên chốn nghỉ ngơi. Ở đó sẽ không còn những vướng bận, lụy phiền của cỏi đời trần tục này nữa.
Thưa Cô, nói chử chia buồn thì quá hạn hẹp, xa rời so với sự mất mát to lớn mà Cô và các Em gánh chịu. Dù ngôn từ có hoa mỹ, văn chương, cũng không lột tả hết ý nghĩa đó. Con muốn thưa với Cô điều này: Tất cả trong giới hàng hải Việt Nam khắp 5 châu, từ bậc trưởng thượng như Thầy Phùng Lương Ngoc, các Quí Niên Trưởng cho đến đám học trò tụi con, ai ai cũng thương tiếc Thầy và cùng chung niềm đau với Cô và các em.
Trước khi dứt lời, con xin cám ơn Cô đã cho con dịp bày tỏ tình cảm và sự ngưởng mộ của giới hàng hải Việt Nam đối với gia đìnhThầy Cô.
Xin trân trọng cám ơn tất cả quí vị có mặt nơi đây để tiển đưa vị thầy đáng kính của chúng tôi về chốn vĩnh hằng.
Con kính chào Cô và kính chào quí vị.

No comments:

Post a Comment